20/11 năm nay thật đặc biệt vì nó đánh dấu cột mốc tròn 10 năm cô Đỗ Dung đứng trên bục giảng (2008-2018).
Sẽ không thể có một cô Đỗ Dung của ngày hôm nay nếu không có sự đồng hành, yêu thương, ủng hộ của tất cả mọi người.
Cảm ơn bố mẹ đã sinh ra con, cho con mái ấm yên bình, dạy con làm người.
Cảm ơn những người thầy đã đi qua đời con, từ nhỏ tới lớn con bé Đỗ Dung ngốc nghếch chỉ thích học nhất. Con đã không phụ công các thầy cô dậy dỗ.
Cảm ơn anh và các con, luôn bên em bất kể khi giàu sang hay khi nghèo khó. Lúc nào cả nhà cũng quấn túm nhau. Mẹ Dung luôn cháy hết mình trên bục giảng, đằng sau đó luôn có bóng dáng những đứa nhỏ vò võ đợi mẹ về. Thương!
Cảm ơn các em học sinh, hàng nghìn nghìn bạn, đã luôn yêu thương cô. Từ những ngày đầu cô Đỗ Dung đi dạy, cho đến tận bây giờ. Cô không bao giờ quên từng đứa từng đứa một trong số các em đâu!
Cảm ơn các anh chị phụ huynh, đã vì yêu con mà cũng yêu cô. Em cũng là một người mẹ, em hiểu các anh chị đã vất vả thế nào, nỗ lực thế nào, cố gắng ra sao chỉ để cho con có được một chỗ học tốt. Lấy gì đong đếm được công sức và những hi sinh thầm lặng của các anh chị đây?
20/11 năm nay, một cột mốc đáng nhớ! Chỉ biết tự dặn lòng: Luôn giữ tâm sáng, luôn vững tay chèo, vững vàng bước chân đi. Không sợ khó, không sợ khổ. Vì chỉ cần mình cố gắng, thì có khó, có khổ nào mà mình không thể vượt qua?
Tâm an và lòng ngập tràn lòng biết ơn!
Yêu thương
Cô Đỗ Dung
Hà Nội, 20-11-2018.